Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

Hạnh Phúc Là Gì ?
Chuyển đến trang Trang trước  1, 2
 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Biên Khảo
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Cali
HS SaoMai


Ngày tham gia: 31 8 2010
Số bài: 253

Bài gửiGửi: CN 10 31, 2010 10:02 pm    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Lmm ơi...ờììììììììììììììììììì.
Chà, răng mà làm khó rứa?
Làm ơn đi mà...dù gì đi nửa thì cũng trước lạ sau quen; cho nên xã hỉ một lần đi mà.
Thôi để Cali làm thầy thử đoán nghe:
Hải Hồ quen biết Đường Phèn.
Nay nghe Mật Ngọt tưởng là người quen.
Hải Hồ tóm gọn một phen.
Bên ni-bên nớ cũng là Đường thôi.

Ah à...biết rồi Lmm à...
Rứa thôi.


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn
lmm
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 16 8 2008
Số bài: 5900

Bài gửiGửi: CN 10 31, 2010 10:40 pm    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này


huh?





_________________
Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn
THAINGO-A1
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 08 8 2008
Số bài: 3616

Bài gửiGửi: CN 10 31, 2010 10:56 pm    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Thế à !!!!!


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn
Cali
HS SaoMai


Ngày tham gia: 31 8 2010
Số bài: 253

Bài gửiGửi: Hai 11 01, 2010 11:28 am    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Mèn đét ơi,
Cái chi rứa hử?????
Rứa thôi...


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1789
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: Bảy 11 06, 2010 9:45 am    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Như đã hứa ở kỳ trước. Hôm nay NNH có đôi lời "cảm nghiệm về hạnh phúc" để tặng lại cho sư huynh GIÓ cùng với chị LeHuong, chị CaLifornia... cùng tất cả những người con SaoMai đang "say sưa và chìm đắm trong niềm hạnh phúc của chính mình"....
Kính chào - NNH.
____________________________________


Chút cảm nghiệm sâu lắng từ một bài viết của sư huynh GIÓ

Hạnh phúc – điều kỳ diệu muốn nói…
Thân kính trao về sư huynh GIÓ, chị Lệ Hường, “Chị CaLifornia”



Hạnh phúc đôi khi xuất hiện ở những điều giản dị đến bất ngờ,
gần gũi và mộc mạc đến nỗi rất dễ chạm vào nó...


Không những sư huynh GIÓ đã “đưa” bài Hạnh phúc là gì? lên diễn đàn cho mọi người cùng thưởng thức; nếu không đưa hoặc chưa đưa lên thì có lẽ trong thâm tâm ai đó cũng đôi khi thắc mắc tại sao “con người ta lại có hạnh phúc?; và “Hạnh phúc là gì” – đó là một câu hỏi và cũng là một câu trả lời “bất tận” cho mỗi con người chúng ta…

Nếu không những sư huynh GIÓ, hoặc ai đó có hỏi: Tình yêu là gì? Cũng như Xuân Diệu cũng đã từng nói trong vần thơ của mình: “làm sao định nghĩa được tình yêu ?” – thì hôm nay không phải sư huynh GIÓ nào đó hiện giờ đang ở nơi đâu ? – Lại đưa lên diễn đàn SaoMai bài viết “Hạnh phúc là gì? – nếu sư huynh Gió nào đó tại sao lại không đưa lên: hạnh phúc từ đâu đến? và làm sao để ta giữ mãi được hạnh phúc ?

Câu trả lời thật “nan giải” một khi trong mỗi chúng ta – những người con SaoMai nói riêng và tất cả những ai đó trên cõi đời nói chung làm sao tạo ra hạnh phúc để chúng ta giữ gìn nó.. Qua bài viết của sư huynh GÍO … bản thân người viết bài này cũng đọc “rất kỹ và rất lâu” để từ đó cảm nhận được ý nghĩa của nó… nếu một ngày nào đó khi sưu tầm Net – tác giả bài viết này cũng như bao nhiêu người khác đã tìm thấy “10 câu hỏi hóc búa nhất trên đời” như sau (xin trích lại nguyên văn):

Dưới đây là danh sách 10 câu hỏi hóc búa nhất thế giới trong 10 năm qua:

1- Ý nghĩa của cuộc sống là gì?
2- Đức Chúa Trời có tồn tại hay không?
3- Những người "tóc vàng hoe" có vui vẻ hơn người bình thường không?
4- Cách tốt nhất để giảm cân?
5- Có hay không sự sống ngoài Trái đất?
6- Ai là nhân vật nổi tiếng nhất thế giới?
7- Tình yêu là gì?
8- Bí mật của hạnh phúc?
9- Tay gangster Tony Soprano có chết hay không?
10- Con người có thế sống bao lâu?

Trong 10 câu hỏi đó – có thể xếp bài của sư huynh GIÓ vào câu thứ 8 – đây là một trong những câu mà chính bản thân mình rất lấy làm tâm đắc trong một đề tài lớn của cuộc sống của chúng ta, và cũng là một bí quyết để sống với tất cả mọi người… Bởi vì một lúc nào đó con người ta “nếu không cảm thấy có hạnh phúc thì cõi đời này có nghĩa lý gì đâu một buổi chiều ?” – Hạnh phúc – khi con người ta “tạo ra nó” nhưng cái quan trọng là gìn giữ nó một cách bền vững được hay không – đó mới là điều chính yếu và quan trọng – chính bản thân người viết bài này đôi khi cũng đã để cho hạnh phúc “vuột mất khỏi tầm tay” – đến khi nhìn lại rồi hối tiếc – tại sao thế….. ???

Nếu tính từ ngày 09/09/2009 đến nay – khi tìm ra được “ngôi nhà Mẹ” của chính mình cũng như bao nhiêu người con khác. Một người “giữ chìa khóa” và một người “đã mở khóa cửa nhà” cho tôi bước vào trong “căn nhà này” – thì chính tôi cũng đã cảm thấy được một niềm hạnh phúc… như vậy hạnh phúc không lẽ một khi chính chúng ta đã bước vào “căn nhà của chính mình ?” – Vâng! Tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc sau gần 40 năm trường lạc loài… để rồi đây khi “trở về mái nhà xưa” tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm thay… Qua bài viết (cho dẫu là bài sưu tầm của sư huynh GIÓ đi nữa) thì hạnh phúc cũng đã được một phần nào giải đáp cho chính những ai đang rong ruỗi đi tìm…
Sư huynh GIÓ đã có viết:

Nếu một người nói rằng "Tôi không có hạnh phúc" thì chính xác là người đó sẽ không bao giờ có hạnh phúc, dù người ấy có những cái mà người khác luôn mong mỏi. Còn khi bạn hỏi một người sống trong cảnh nghèo khó rằng họ có hạnh phúc không mà họ trả lời rằng "Lúc nào tôi cũng thấy hạnh phúc" thì thật sự là họ đã được hạnh phúc.

Như vậy, hạnh phúc đơn giản là khi bạn chịu nhìn nhận hạnh phúc bên mình. Hạnh phúc không hiện hữu trong bóng hình quá khứ hay niềm mong mỏi nơi tương lại, hạnh phúc là hạnh phúc trong thực tại nếu bạn biết nắm bắt nó ngày hôm nay.




Đúng! Hạnh phúc là hạnh phúc trong thực tại – thực tại ở đây trong mỗi con người chúng ta, tất cả những con người trong “ngôi nhà Mẹ SaoMai ngày hôm nay” khi biết ngồi và nhìn lại để còn trao nhau những nụ cười…. đến đây người viết bài này chợt nhiên nhớ về ngày nào khi hân hạnh cảm nhận bài “Định nghĩa bạn” từ một người chị MinhMộng; hôm nay sao chợt nhiên thấy có một sự trùng khớp liên hoàn nào đó ! Bởi vì một khi trong mỗi chúng ta “thêm được một người” thì niềm hạnh phúc mới dâng lên và có vẻ dạt dào lắm thay… nhưng điều quan trọng: khi đã có được hạnh phúc thì quan trọng là chúng ta biết gìn giữ nó như thế nào, một khi MinhMộng cũng đã nói: Sẽ đem về và ngâm trong những vĩ màu đẹp nhất… cho dẫu ngày hôm nay khi tôi trở về “ngôi nhà thân thương chỉ có một mình tôi…” – tôi cũng đã cảm nhận được một niềm hạnh phúc rất to lớn cho chính bản thân tôi… biết bao nhiêu bài viết, mỗi bài viết của tôi khi đăng lên diễn đàn – tiếng nói của tất cả những người con SaoMai của ngày xưa và hôm nay – hình như vẫn còn vang vọng mãi đến ngàn đời; không phải vì hôm nay trong “chén rượu đào” mà khi “dạo trên phố SaoMai” để rồi tôi viết lên những cảm xúc này để trả về cho sư huynh GIÓ, để cảm ơn cho chị LệHường và chị CaLi… Bởi vì biết đâu trong “lời thét vang của chị LệHường, và tiếng cười của chị CaLi nào đó – không những hai chị đã cảm nhận được niềm hạnh phúc nào để đến bây giờ khi sư huynh Gió nói lên câu hạnh phúc này thì hai chị ấy mới lên tiếng cười mừng – mà trái lại tôi nghĩ rằng: tất cả những người con nhà Mẹ SaoMai hôm nay cũng đang chìm đắm vào trong những thiên đường hạnh phúc mà mình đang có được… cũng như chính cá nhân tôi cũng vậy; niềm hạnh phúc của tôi đã có được từ ngày 09/09/2009 xa rồi nào đó cho đến hôm nay… cho dù trải qua bao nhiêu sóng gió, qua biết bao nhiêu thăng trầm… nhưng một khi ở trong “ngôi nhà Mẹ này” tôi cũng đã cảm thấy được hạnh phúc; niềm hạnh phúc của chính tôi khi thấy lại được trường xưa bạn cũ, khi thấy lại được những người bạn chân tình (cho dẫu trước hoặc sau mình một hai lớp) nhưng tất cả đều là những con người, những bạn bè, tất cả đều là những đứa con của nhà Mẹ này, thì niềm hạnh phúc lại càng dạt dào hơn.. Không lẽ phần còn lại trên cuộc đời này sau “Gánh hàng rong” tảo tần đi tìm những hoài niệm của ngày xưa mà hôm nay khi tôi thật sự trở về để rồi thấy được niềm hạnh phúc cho chính mình một khi “Hải ơi ! mày còn được diễm phúc hơn tụi tao !” (bài viết cảm nhận ngày 13/09/2009) – đúng, tao còn diễm phúc hơn tụi bây đã nằm lại trên những chiến trường, đã gửi thân xác vào lòng đất mẹ… có những đứa bạn cũng đã “đi theo thầy cô”. Ngày hôm nay tôi vẫn còn sống – đúng hơn là tôi vẫn còn hiện diện trên cõi đời này để được hạnh phúc “bước chân vào nhà Mẹ” – đó là niềm hạnh phúc… (của riêng tôi đối với ngôi trường cũ).

Đôi khi cũng giống như Xuân Diệu ngày xưa đã đặt một câu hỏi trong vần thơ: Làm sao giải nghĩa được tình yêu ? Ngày hôm nay trong bài sưu tầm của sư huynh GIÓ cũng đã nói lên được phần nào Hạnh phúc là gì ? Không phải chỉ một mình tôi mà còn nhiều anh chị em khác cũng thế… đôi khi cũng ngồi lại một mình nới quán vắng nào đó, hoặc trầm mình vào những lữ quán online nào của SaoMai để cố tìm ra câu trả lời này… Hôm nay sư huynh Gió cũng đã là người tiên phong đi mở đường cho một trong những câu hỏi này; sau bài viết ấy đã có một cuộc “tranh luận” sôi nổi của “chị em nhà mình” nhưng với chính tôi – có lẽ cũng phải thú nhận rằng: chính mình đang có hạnh phúc như bài viết của sư huynh GIÓ vậy…

Hạnh phúc không phải là khi bạn trở thành tỷ phú, hay khi bạn là một diễn viên nổi tiếng được nhiều người biết đến. Không phải chỉ kiếm được hạnh phúc ở địa vị, tiền tài, và danh vọng. Hạnh phúc đôi khi xuất hiện ở những điều giản dị đến bất ngờ, gần gũi và mộc mạc đến nỗi rất dễ chạm vào nó, nhưng đôi khi ta lại chạy theo những thứ quá xa vời mà để tuột lại hạnh phúc của riêng mình ở phía sau, và mãi mãi không lấy lại được..

Hạnh phúc không phải là khi ta có nhiều, thật nhiều bạn. Hạnh phúc là khi ta chỉ có 2,3 người bạn, nhưng là những người bạn thật sự sâu sắc với mình. Đó là những người cùng cười khi bạn vui và lau nước mắt khi bạn khóc, là người nắm tay bạn kéo lên khi bạn gục ngã.


Một khi chính chúng ta cũng đang cảm nhận được những điều mà ta cho là tâm đắc, để rồi thấy lòng mình “thật thoải mái”, không chút vướng bận những lo toan thì lúc ấy niềm hạnh phúc đã đến với chúng ta….

Nhớ lại những ngày vui buồn lẫn lộn “trong ngôi nhà thân thương SaoMai” chính tôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc nhiều lắm… đến đây tôi chỉ biết lặng thầm xin chân thành cảm ơn những người con SaoMai hôm nay, có lẽ là những người đã đem đến hạnh phúc cho mình kể từ ngày ấy… niềm hạnh phúc của tôi được ở trong một sự trìu mến và nhiều thân thương; cứ mỗi bài viết, những tâm tư của tôi được gởi vào gió ngàn SaoMai đã được nhiều người chấp nhận – đó chính là niềm hạnh phúc của tôi, của tất cả những người con trong nhà mẹ này vậy – Hạnh phúc, có thể cho là một “Tĩnh từ” bất di bất dịch trong đời sống của con người, có thể nói rằng: chính chúng ta đã tạo ra nó, chính chúng ta biết gìn giữ được hay không đó là điều quan trọng, đôi khi có những ai đó “ôm trọn niềm hạnh phúc trong vòng tay” – nhưng vô tình đã để vụt bay, rồi ngồi đó mà thầm nhớ và tiếc nuối. Còn ai đó – thì sao.

Hạnh phúc, đôi khi là một niềm cảm nhận từ chính lòng mình, đằng sau kết quả của một công việc, phía sau một thái độ và hành động của chính mình, để rồi chính chúng ta sẽ đón nhận được một sự trìu mến đầy thân thương. Niềm hạnh phúc của chính tôi khi “bước vào nhà mẹ SaoMai” là tôi được đón nhận một cách nhiệt tình, niềm hạnh phúc của tôi một khi hình bóng cô đơn của tôi đã được mọi người chào đón bằng những nụ cười đầy thiện cảm, niềm hạnh phúc của tôi những khi được nhiều người đã cảm thông, thật vô cùng xúc động trong niềm hạnh phúc dạt dào với “Một thời dấu yêu” được chào đón với những người anh, chị và cả những người bạn chưa quen, được thân ái với ngày 13/09/09 với một vòng tay bao la và rộng mở tại một căn nhà đầy ắp tình người hôm nay… Niềm hạnh phúc của tôi “Cho dẫu đã muộn màng” (Bài viết gửi cho Thầy PhamNgocVinh từ một lá thư...) nhưng vẫn còn được “đoái hoài” lại, để rồi niềm vui cứ còn mãi dâng trào trong tôi, niềm hạnh phúc của tôi là những lần được chuyện trò trên phố Net – nhất là vào lúc 10.35h ngày 08/11/2009 với…… sao mà tình thân thương cứ mãi dạt dào không sao tả hết; phải nói niềm hạnh phúc cứ mãi dâng lên trong lòng tôi mỗi khi được tiếp xúc với những người con SaoMai ngày hôm nay còn lại này… còn biết bao nhiêu niềm hạnh phúc đến với trong tôi, đáng nói nhất là ngày 15/11/2009 tại Saigon, cũng với niềm hạnh phúc thật dạt dào trong tôi khi “được gặp lại thầy cô…”; Ôi chao, sao mà thân thương quá đỗi, vui mừng khôn xiết quá, để rồi trên đường về ngày hôm ấy, tâm tư tôi đã lần nữa khẳng định trong một bài viết cảm xúc: Đường phố Saigon vẫn đông đúc người qua, vẫn một xã hội xô bồ và bon chen, đua nhau và xô đẩy, nhưng đường về của tôi hôm nay cũng giống như đường về của những lần họp mặt trước, nhưng cái ấn tượng lớn nhất của tôi hôm nay là trên đường về cho dẫu là còn xa, xa lắm…. nhưng trong lòng tôi vẫn luôn hát lại một bản tình ca của một thưở học trò của ngày xưa, và còn chất chứa rất nhiều về cho cái không gian mang rất nhiều ý nghĩa của ngày Tết thầy cô thật đúng nghĩa ấy. Đường về hôm nay không có mưa, chỉ còn có những nắng vàng như buổi chiều tan trường ngày xưa, còn có nhiều ấn tượng sum vầy, và lòng tôi không còn thấy thổn thức, cho dẫu ngày hôm nay, tôi không có một cành hoa nào……(Trích đoạn cuối trong bài Không thể nào quên – NNH.2009)

Hạnh phúc – một đại từ đôi khi cũng đã mang tính thiêng liêng và còn mãi huyền bí, nhưng không hiểu sao con đường hạnh phúc cứ còn mãi tận cùng.. không giấy bút nào nói cho hết !

Ngày hôm nay khi tôi đã trở về và cũng đã là một thành viên trong ngôi nhà mẹ này, đó cũng là một niềm hạnh phúc còn lại của chính tôi; cho dẫu một khi trong căn nhà có những màu hồng tỏa sáng hoặc có cả những u ám buồn đau… mỗi con người chúng ta ai ai cũng còn có niềm hạnh phúc trong định nghĩa tình thân muôn thưở với tất cả những người bạn…. Với tôi hạnh phúc của tôi một khi tôi nhìn ra phía trước và còn được mĩm cười với tất cả những người con trong nhà mẹ này… Hạnh phúc là gì ? như bài viết của sư huynh GIÓ, có ai định nghĩa được câu trả lời đến muôn thưở nào.. nhưng trong mỗi con người chúng ta khi chưa trả lời câu hỏi đó thì thấy niềm hạnh phúc đang dâng tràn trong mỗi con người… trong “căn nhà ấm áp tình người hôm nay” có đôi khi vì một trong những lý do ngoài ý muốn; thì ai ai cũng cảm thấy hạnh phúc khi được góp chung cùng tiếng nói, tiếng cười, đùa giỡn… như ngày nào trong lớp học, trong sân trường vậy…

Với chính tôi, có thể tôi chưa trả lời được câu hỏi trong bài viết của sư huynh GIÓ; (hẹn một dịp khác sẽ có bài trả lời…) nhưng tận thâm tâm tôi cũng đã có được niềm hạnh phúc đang dạt dào ấy trong tôi… Và Hạnh phúc của tôi chính là:

- Cái ngày trở về (09/09/09) khi được chị NhaTrang “hỏi han” giữa một bàn tiệc café nơi chốn Saigon hoa lệ.. và anh TranVietHung là người “mở khóa cho tôi” để hân hạnh bước vào “căn nhà ấy” của ngày 13/09….
- Ánh đèn le lói tận trong đêm khi bài viết “Một thời dấu yêu” – chuỗi ngày sơ lược ôn lại những kỷ niệm SaoMai đã xa rồi… khi được đăng lên vào ngày 12/09/09 để chào mừng tất cả anh chị em cùng với những nụ cười chào đón…
- Hạnh phúc ấy còn là niềm vinh dự bất tận cho một người con như tôi với ngày trở về sau thời gian dài còn mãi lưu lạc.
- Niềm hạnh phúc ấy một khi tôi đã “tạm quên đi” dọc đường gió bụi của những ngày qua để cùng nhìn thấy được những nét chữ thân thương như thưở màu tím học trò của ngày xưa, ngồi đọc lại những áng văn, những vần thơ của tất cả anh chị em trong nhà với những cảm xúc, những lời trần tình sâu lắng, những tiếng cười, và có khi cả những tiếng nấc… để rồi chính mình thấy lại được những hoài niệm của đời mình bây giờ nhìn lại thì đã qua đi rồi.
- Hạnh phúc của tôi… một khi trong căn nhà ấy có những sư huynh, những sư tỷ và cả những người em, người bạn chưa quen đã chia sẻ với mình trong những ký ức, cùng với những hoài niệm mà đôi khi cứ ngỡ: cái đó là của chính mình…
- Là những bài viết – nỗi tâm tư của mình được bày tỏ chia sớt với nhiều người – để rồi đón nhận những niềm cảm thông cho cái tuổi đã dần bước vào chiều hoàng hôn nắng xế, cũng như ngày xưa trên từng con phố nhỏ đi về, tà áo ai bay bay với cơn gió nhẹ nhàng đã làm ngẫn ngơ ai… bây giờ vẫn còn đọng lại, để chỉ còn là những cánh lưu bút khó quên trong cuộc đời mình…
- Là những hình ảnh làm cho tôi gợi nhớ lại một thời nơi sân trường còn đầy ắp tiếng cười đùa, có cả hình bóng của thầy cô, bạn bè và hình như mãi còn đọng lại trong tất cả những gì mà ngày xưa bản thân mình cũng như quý huynh tỷ cũng đã từng là một thời…
- Là những lúc chính tôi giới thiệu cùng nhiều bạn bè xa lạ mà thân quen về trang web Saomai…..com của tôi, và sau đó sẽ nhận lại những nụ cười và những lời khen tặng: trang web của “Trường Thầy” phong phú thiệt, nhiều chuyên mục và xem không chán…
- Là những lúc chúng tôi cũng như các người anh, người chị và những người em đưa lên thêm những bài viết, những vần thơ, những hình ảnh và nhất là những tâm tư sâu lắng nhất để hoài niệm lại một thời ngây dại đã qua… để ngày nay khi “được ngồi nhìn lại…” chính mỗi con người trong “ngôi nhà ấy này” cảm thấy niềm tự hào vốn có cũng như danh tiếng của một ngôi trường cũ…
- Là niềm tự hào của “tất cả những người con nhà mẹ SaoMai này” khi được đứng trong chính căn nhà của mình ôn lại một chuỗi ngày qua đi và sẽ còn tiếp nối truyền thống hào hùng đến ngày hôm nay và còn mai sau….
- Là một ngôi trường, đúng hơn là trang web của nhà trường trong tổng số Liên trường Quảng Đà đã có một hình thức, nội dung thật phong phú và đa dạng với một nề nếp sinh hoạt vô tư, vô vị lợi để cùng nhau hướng đến thân thiện và dấu ái, không vi phạm nội quy của “chính mình” và pháp luật của Quốc gia….
- Ngày hôm nay và chắc còn mãi đến ngày sau, một khi tôi cứ được trú ngụ trong chính ngôi nhà của mình để còn nhìn thấy được cho mình những ký ức và hoài niệm của thưở xa rồi.

Với niềm hạnh phúc đang có được – cũng giống như chút cảm xúc của chị LệHường khi chợt nhớ về và reo lên: Cám ơn sư huynh GIO đã sưu tầm bài văn trên. Đọc xong mình muốn hét lên:Các bạn ơi, mình rất rất Hạnh phúc!... Có lẽ với sư tỷ Lệ Hường, chắc chị cũng đã cảm thấy niềm hạnh phúc đang dạt dào tràn lên trong tim của chị… một khi chính những tâm tư sâu lắng của mình đã bày tỏ và đã được tất cả mọi người cảm thông và chia sớt…. Ai cũng thế, khi ánh hào quang cuộc đời đang bao phủ quanh ta thì chúng ta cảm thấy như nhẹ hẫng đi và bay lên cùng với những áng mây đi về khắp muôn nơi… Qua câu nói của chị Lệ Hường! chắc là chị khi nhìn vào bài sưu tầm của sư huynh GIÓ… thì chị cũng như các người con SM khác, đã cảm nghiệm được với bản thân chị trong những gì đang có, từ đó nỗi vui mừng của chị đã dâng trào và chị muốn hét lên thật to…. Khác hẵn với người con CaLi, anh (hoặc chị đây? Thôi cứ tạm gọi là “chị” đi…) thì chị nhẹ nhàng hơn, điềm tĩnh hơn, chị chỉ cười khẽ và có ý với chị LệHường: Chị Lệ Hường ơi, Cali nghỉ rằng chị không cần phải hét lên...mà hãy chắp tay: Tạ Ơn Trời, Tạ Ơn Người...đã cho ta cuộc sống này... Rứa thôi. Với niềm hạnh phúc đang có được – một bên là quá ngập tràn, còn một bên thì hơi bình thản và nhẹ nhàng… hình như đây là “hai con người” trong một nỗi niềm mà chính ai cũng cảm nhận được. Hạnh phúc – một đề tài muôn thưở nhưng chưa ai nói cho hết trọn ân tình thâm sâu, bởi vì trong mỗi chúng ta chỉ cảm nghiệm và có được trong phạm vi của chính chúng ta mà thôi; còn những cảnh đời khác – tất nhiên sẽ khác…

Dẫu sao cũng thầm cảm ơn sư huynh GIÓ nào đó, một con người luôn đi tìm về cho ngôi nhà những cái hay, cái mới lạ để cùng nhau chia sớt niềm vui nỗi buồn; chính trong “căn nhà này, ngôi trường này” cũng đã có một trong những ánh hào quang luôn tỏa sáng và còn sáng mãi, chiếu rọi trên những người con nhà Mẹ này đến bây giờ với những niềm thân thương nhất, quý mến nhất và cũng đầm ấm nhất… Đến hôm nay khi tôi ngồi lại và cũng đã cảm nghiệm được rằng: trong “ngôi nhà này” cũng đã có rất nhiều sự cảm thông, có rất nhiều niềm vui cũng như vài nỗi buồn – đã luôn hòa quyện và còn mãi đọng lại trong tôi, sẽ làm tôi nhớ mãi, nhớ hoài… Và cũng chính vì thế, đôi khi tôi nghĩ rằng: đến bây giờ, đây mới chính là những trang lưu bút ngày xanh của một thời học trò… mà những người con học trò hôm nay đang từ từ đi vào một chiếc bóng hoàng hôn, cứ mờ dần, mờ dần….

Đến đây, nhân một lúc lang thang dạo trên phố Net SaoMai, bất chợt gặp một bản nhạc của chị TuyetNhung mới vừa “đưa lên” – hình như (theo tôi nghĩ…) chị TuyetNhung cũng đã cảm nghiệm được một phần nào về định nghĩa của hạnh phúc… và sau khi nghe qua một lần bài hát, tôi thầm nghĩ rằng: có thể chị Tuyết Nhung cũng đã có “một cái nhìn” về hạnh phúc theo khía cạnh của chính mình – bài hát có lời như:

Nhiều khi tôi khóc, khi tình tan vỡ
Và nhiều lúc chất ngất những nỗi buồn đau,
bạn là nơi tôi tìm để mình xẻ chia nỗi niềm.
Bạn cho tôi câu nói động viên lời ủi an
Và tôi hạnh phúc khi bạn hạnh phúc,
cũng có những lúc nước mắt rớt cùng nhau
Dù rằng vui hay buồn, thì mình vẫn luôn nhớ rằng
kề vai tôi luôn có bạn thôi, cám ơn trời

Tình bằng hữu của chúng ta mãi như giấc mơ tuyệt vời
và tôi cám ơn mỗi khi bạn kề bên

Dù là vui hay khổ đau, dù hạnh phúc hay nỗi sầu
thì người tôi tìm đến là bạn thôi
Tình bằng hữu ngỡ có khi vỡ tan với bao giận hờn,
nhiều khi hiểu sai ngỡ đâu mình lìa xa
Rồi vượt qua bao bão giông mình lại bước chung con đường,
vì buồn vui mình nhớ nhau mà thôi.
Tình bằng hữu trong đời…



Kết thúc cho loạt bài ở chuyên mục Biên khảo này, người viết xin được trích lại đoạn cuối của bài sư huynh GIÓ: Cuối cùng, hạnh phúc là khi bạn đang ngồi trên máy tính và nhìn thấy được những dòng này, có nghĩa là bạn có một cơ thể lành lặn và một đôi mắt tốt, bạn hạnh phúc hơn hàng trăm người trong trại khuyết tật và những gia đình nghèo khó không biết đến internet. Và khi bạn đọc và hiểu được những dòng này là bạn hạnh phúc hơn những người không được tới trường học chữ.

Như vậy ngày hôm nay, bạn có cảm nhận được hạnh phúc của mình chưa? Khi hỏi "Hạnh phúc là gì?" bạn sẽ nhận được nhiều định nghĩa rất khác nhau từ những người có cách sống khác nhau.

Xin chân thành cảm ơn sư huynh GIÓ; xin được kính chúc cho những người con SaoMai hôm nay luôn luôn có những niềm hạnh phúc riêng…

NguyenNgocHai
Tháng 11/2010


__________________________________________


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Cali
HS SaoMai


Ngày tham gia: 31 8 2010
Số bài: 253

Bài gửiGửi: Bảy 11 06, 2010 12:16 pm    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Anh Hải Hồ à,
Ah Cali lại quên rồi...anh NNH à, bài "Cảm nghiệm về Hạnh phúc" của anh thiệt là hay thiệt là hay...Anh phân tích cũng rất chí lý.
Cám ơn anh nhiều, nhất là giỏ hoa nhìn thật là tuyệt vời...đẹp không chê được.
Hạnh phúc là khi nhìn một gỉo hoa mà lòng tràn ngập vui tươi.
Rứa thôi.


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1789
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: Bảy 11 06, 2010 6:27 pm    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Kính gửi anh (chị???) CaLi.

Mình chỉ là NNH thôi...
Còn bút danh "Hải Hồ" là một thành viên khác "trong nhà mình" đấy... coi chừng bị nhầm tên...

Chân thành "cảm ơn A.C CaLi đã có lời động viên, cứ vô tư mà sống thôi - đôi khi trong đau khổ - con người ta có thể cảm nhận được một chút niềm hạnh phúc...
Xin chúc a/c CaLi... và tất cả những thành viên SM khác trong nhà mình luôn luôn có những ánh hào quang hạnh phúc.....

NguyenNgocHai


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Cali
HS SaoMai


Ngày tham gia: 31 8 2010
Số bài: 253

Bài gửiGửi: CN 11 07, 2010 4:19 pm    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Ôi thôi rồi,
Cali xin lỗi anh NNH nghe, Cali sẽ không tái phạm gọi lộn tên người khác nửa.
Hạnh phúc là khi có người sửa sai cho ta.
Hạnh phúc là khi ta thích chi làm nấy.

Rứa thôi.


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Biên Khảo Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Chuyển đến trang Trang trước  1, 2
Trang 2 trong tổng số 2 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI